Võ Ý, K17
Tuổi tây băm sáu xuân này,
Tuổi ta cộng một cho đầy tuổi tôi.
Tuổi con Rồng lôi thôi trăng gió
Nỗi niềm riêng biết ngỏ cùng ai
Rồng nằm đất ngửa nhìn mây
Không lông không cánh còn bay bổng gì?
Vui Tết đến cười khì một tiếng
Mừng Xuân sang ăn miếng Mác Lê
Ngủ vùi một giấc đê mê
Bừng con mắt dậy bốn bề núi cao.
Tay mở rộng ôm vào cho chặt,
Cả một trời quay quắt ngậm ngùi.
Đốt lên ánh lửa cho vui
Lửa cơ hồ dễ luyện tui cõi lòng.
Tiếng
nứa nổ pháo hồng rộn rã,
Lửa hồng reo khói tỏa hương bay.
Tưởng chừng quanh quẩn đâu đây
Hồn Cha theo gió sum vầy cùng con
Cả một đời sắt son lận đận
Tóc điểm sương Mẹ vẫn trông chờ.
Mẹ ơi con Mẹ ngây thơ
Ba mươi bảy tuổi còn mơ mộng nhiều.
Này
là Vợ yêu kiều tha thiết,
Thịt xương kia đã quyết cho nhau
Em ơi nước chảy qua cầu
Biển dâu kia có trước sau đợi chờ
Thương xót quá con thơ của Bố
Chửa vào đời đã khổ vì cha
Nguyện lòng con thắm như hoa
Tuổi thơ xin chớ xót xa vẩn hồn
Chào
anh mắt như còn lệ ngấn
Dễ gì không giọt vắn giọt dài
Ước gì một hớp rượu cay
Từ lâu quên cả lăn quay đất trời.
Xin
được khóc đã đời nghiệp báo
Khóc ngon lành điên đảo thỏa thê
Ngủ vùi một giấc đê mê
Trống trơn não sọ Xuân về mặc Xuân
Trại
Yên Bái 1976
MÙA XUÂN BỎ TRỐN
Võ
Ý, K17
Đêm ba mươi Tết con hỏi Mẹ,
- Mẹ ơi, Tết, Bố con đâu?
Mẹ nhìn con ứa hai dòng lệ
- Trời ơi, thương quá các con tôi!
Đứa
em trai ngây ngô hỏi chị,
- Chị ơi, Tết Bố ta đâu?
Bé mười hai tuổi mơ màng suy nghĩ
- Không chừng Bố đang đi trên tàu!
Giao
thừa nàng đến bên giường Mẹ
Chúc thọ Mẹ chồng năm mới an lành
Không dằn được, môi nàng máy khẽ
- Mẹ ơi, bao giờ cây liền cành?
Mồng
một, trẻ con mặc áo mới
Tuổi thơ là xuân sắc nhiệm màu
Chúng thay nhau chúc mừng tuổi Nội
- Chúng mày đây, Bố chúng mày đâu?
Khi
đó,
Thây cha vùi rừng Thanh Phong Yên Bái
Phổi của chồng phần phật gió Sơn La
Đôi chân con khập khiễng núi Nam Hà
Mây thì thầm với đất:
- Mùa Xuân bỏ trốn!