của Hải Quân Trung Tá Lê Bá Thông
Cựu Quân Sự Vụ Phó Trường VBQGVN
Trường Võ Bị Quốc Gia Việt Nam nằm cạnh một rừng thông hùng vĩ như "thành trì tinh thần" tráng lệ, ngôi nhà và tổ ấm thân thương của những người con yêu dấu đầy tài năng và lý tưởng của trường Mẹ Việt Nam và các con nuôi từ tất cả Quân Binh Chủng, may mắn được biệt phái làm việc và chấp nhận vào gia đình truyền thống này.
Vào đầu năm 1972, khi Quân trường được xữ dụng làm nơi đào tạo Sĩ quan hiện dịch cho Hải Lục Không quân, do sự sắp đặt hy hữu của định mệnh, một biến cố lớn đã xảy ra trong cuộc đời binh nghiệp của tôi. Một cơ duyên tuyệt vời mang nhiều kỷ niệm đẹp nhớ đời đã thay đổi không những từ cách suy tư về cuộc chiến Việt Nam đã và đang dày xé quê hương Việt Nam yêu dấu mà còn ảnh hưởng đến ngay cả niềm tin của tôi, hun đúc lý tưởng của người thủy thủ nhiều tinh thần và nhiệt huyết cho Quốc gia, dân tộc. Chỉ trong thời gian hơn một năm phục vụ và sinh hoạt chung với các Sinh viên Sĩ quan trẻ tuổi khóa 25, 26 và 27 của Trường Võ Bị Quốc Gia Việt Nam, tôi đã cảm thấy sự tương quan, liên hệ mật thiết với những thanh niên quá hăng say trong lý tưởng Quốc gia cao độ, đầy lòng yêu thương quê hương dân tộc nhiệt thành, để rồi chỉ vài tháng ngắn ngủi tôi bị lôi cuốn, thu hút vào "môi trường ái quốc" này bởi cường lực nam châm của hồn thiêng đất nước.
Hai mươi bảy năm trôi qua như giấc mộng, với những biến chuyển đau thương xảy đến cho quê hương Việt Nam dấu yêu, cũng như các người tỵ nạn khác, tôi cố tìm quên với tuổi đời chồng chất, nhưng mỗi lần nhìn ngắm rặng thông già bên bờ hồ trên những chuyến đi du lịch tại quê hương thứ hai này, là một lần tâm tư của tôi lại buồn nhớ đến Ðà Lạt, nuối tiếc thời gian quý giá tại trường Võ Bị. Cũng như mỗi lần tình cờ gặp lại cựu Sinh viên Sĩ quan của ngôi trường nổi tiếng truyền thống là dĩ vãng êm đềm trở lại với nhiều thổn thức trong tâm hồn. Quân Sự Vụ phó, một chức vụ trước đây do Sĩ quan Bộ binh đảm nhiệm, hoàn toàn xa lạ nhưng sau đó mang lại cho tôi nhiều kinh nghiệm đẹp trong cả cuộc đời người lính thủy lên núi, một kho tàng kỷ niệm quý giá và ký ức tuyệt vời sẽ sống mãi trong tim tôi cho đến khi nhắm mắt lìa trần.
Hôm nay, trong căn phòng làm việc trống vắng của ngôi nhà rộng thênh thang tại vùng trời xa lạ, tôi nhớ lại giây phút êm đềm khi còn sống nơi quê nhà, tại cư xá Lâm Viên Ðà Lạt, nhiều sương mù buổi sáng. Thế rồi nguồn cảm hứng đến với tôi khi chợt nghĩ về người con trai đỡ đầu, cựu Sĩ quan Thủ khoa khóa 25 Võ Bị Quốc Gia Việt Nam, một Trung úy Hải quân hiện đang cư ngụ cùng gia đình tại Baton Rouge thuộc tiểu bang Louisiana, mang lại tình thương yêu ấm cúng trong tâm hồn, niềm thân ái dâng lên tràn đầy, tôi bắt đầu phiên dịch và đánh máy một tài liệu của người bạn Mỹ viết về những kỷ niệm Võ Bị để tôi nhớ Võ Bị. Ðó là bài biên khảo chương trình huấn luyện tại trường Võ Bị Quốc Gia Việt Nam của Ðại tá Dorsey Edward Rowe, cựu Sĩ quan Cố vấn Khối Quân Sự Vụ năm 1972-1973 và cũng là người bạn tâm huyết đã bảo trợ gia đình tôi khi vừa đến cư ngụ tại Hoa Kỳ năm 1975 cho đến ngày hôm nay. Ðại tá Rowe viết bài biên khảo này vào năm 1972 khi ông còn là Thiếu tá và đã được Nguyệt san Assembly của Association of Graduates, United States Military Academy, West Point đăng trong số xuất bản vào tháng 3 năm 1973 tại Mỹ. Tôi quyết định phiên dịch và phổ biến tài liệu biên khảo có giá trị này của người Cố vấn Thiếu tá Rowe, như là muốn nhắc nhở kỷ niệm đẹp, món quà tinh thần gửi đến những người bạn trẻ thân thương ngày nào, nay có lẽ mái tóc đã lấm chấm làn hơi sương sớm của cuộc đời. Tôi ước mong các cựu Sinh viên Sĩ quan Võ Bị Quốc Gia Ðà Lạt được mọi sự an lành, luôn luôn giữ mãi truyền thống kiêu hùng, đa năng đa hiệu của trường Mẹ và hãy hãnh diện đã may mắn tham gia vào cuộc hành trình tuyệt diệu của định mệnh để trở thành những tôn tử gia đình Võ Bị oai dũng, hiên ngang, cao quý và thân tình xuất phát từ ngôi trường nổi tiếng của dân tộc Việt Nam anh hùng.
***